Một loại bánh mì truyền thống, bình dị, có mặt khắp Septimont, thậm chí cả ở thị trấn xa xôi Fabianum. Có lẽ để tạo sự khác biệt, những người thợ làm bánh ở Fabianum thường rắc thêm thảo mộc nghiền nát lên lớp vỏ giòn, rồi trang nghiêm khắc chữ “Ngon” lên bề mặt, như thể lời khẳng định giản đơn ấy có thể đem đến cho nó chút khí chất.
Nó có ngon không? Khi còn nhỏ, Augusta chưa từng nghĩ vậy. Với cô, đó chỉ là ổ bánh mì khô cứng chờ sẵn ở nhà sau một ngày rong chơi, chỉ để lấp đầy bụng, là “chú thích” lặng lẽ cho mỗi bữa cơm tối mẹ nấu. Nó đơn sơ, không có gì đặc biệt. Như nước. Như ánh mặt trời. Bình thường đến mức dễ bị bỏ qua. Nhưng nhiều năm sau, khi đứng trước bếp lửa của chính mình ở Septimont, Augusta đã thử tìm lại hương vị đã lãng quên từ lâu ấy. Và khi mùi hương quen thuộc cùng vị ngọt dịu trở về nơi đầu lưỡi, cuối cùng cô đã hiểu “Ngon” có nghĩa là gì.
Có lẽ, cô chưa bao giờ thật sự nói lời tạm biệt quê hương.